Admin Webmaster
Tổng số bài gửi : 498 Age : 31 Nơi ở : ... Nghề nghiệp, trường lớp : ... Sở thích : ... Cảnh cáo : Registration date : 09/12/2007
| Tiêu đề: Lộc Đỉnh kí - kim Dung - Hồi 1 (Phần 3) 3/1/2008, 11:24 pm | |
| Tiếng binh khí chạm nhau choang choảng mỗi lúc một ác liệt hơn.
Ðột nhiên có người rú lên thê thãm.
Ðó là tiếng rú của một tên đầu mục bọn buôn lậu bị thương.
Tiếng khí giới đụng nhau chát chúa pha lẫn với tiếng ho hắn liên thanh. Hiển nhiên người trong phòng đã thở hồng hộc tựa hồ không chống nổi.
Bọn buôn lậu ngoài sãnh đường nghe tiếng người trong phòng nổi cơn ho thì đoán là bên mình đã chiếm được thượng phong, đều lộ vẽ vui mừng.
Ðại hán kia tuy đánh ả kỹ nữ té xĩu, nhưng âm nang hắn bị thằng nhỏ bóp mạnh hãy còn đau đớn vô cùng.
Hắn thấy thằng nhỏ ở bên tường đang lồm cồm bò dậy thì khí tức lại nổi lên, liền vung quyền nhãy xổ lại đánh gã.
Thằng nhỏ né mình tránh khỏi, thoi quyền đánh không trúng.
Ðại hán liền xoay tay tát thằng nhỏ một cái lộn đi mấy vòng.
Bọn gia nhân và điếm thương thấy đại hán hung tàn như vậy, nếu hắn còn đánh nữa thì thằng nhỏ tất bị uổng mạng nhưng không ai dám khuyên can.
Ðại hán lại vung quyền đánh xuống đầu gã.
Thằng nhỏ không còn đường tránh bèn nhãy xổ về phía trước, đẩy cửa nhào vào phòng.
Thằng nhỏ tiến vào phòng rồi chỉ thấy tối đen không nhìn rõ chi hết .
Ðột nhiên khí giới đụng nhau bật lên một tiếng "choang" rùng rợn . Tia lửa bắn tung tóe soi rõ trên giường có một người ngồi . Người này đầu quấn vãi trắng , hình dạng trông mà phát khiếp .
Thằng nhỏ bật tiếng la hoảng :
- Úi chao !
Tia lửa lóe lên một cái rồi tắt ngấm , trong phòng lại tối om . Nhưng nhờ ánh đèn ngoài sãnh đường lọt qua khe cửa chiếu vào gã dần dần nhìn rõ , thì người kia đầu quấn vành khăn trắng tay cầm đơn đao vẫn ra chiêu nhưng rất chậm chạp .
Trong bốn tên hung đồ thì hai tên ốm nhất đã nằm lăn dưới đất . Hiện giờ chỉ còn đại hán cao lớn và lão già sử cặp đoản kiếm chiến đấu với người kia .
Ngưòi kia tay phải ôm ngực ho luôn mấy tiếng .
Thằng nhỏ tự hỏi :
- Người kia đã bị trọng thương , lại bị phát bệnh thì chiến đấu với bọn hung ác đông người thế nào được ? Ta nên trốn đi là hơn . Nhưng không hiểu tình hình má má bây giờ ra sao ?
Gã nhớ tới mẫu thân bị gã đại hán uy hiếp và bị đánh ngất thì khí tức lại xông lên đến cổ . Gã đứng trước cửa phòng lên tiếng thóa mạ :
- Quân chó đẻ ! Tổ bà quân khón kiếp....
Về sau gã càng thốt ra những lời thô tục bằng tiếng Quảng Ðông .
Nguyên thằng nhỏ này là người Quảng Ðông . Gã đã đến ở trong kỹ viện thành Dương Châu mấy năm rồi . Gã đã học được chẳng thiếu câu tục tằng nào ở xứ này . Hiện giờ trong lòng gã nóng nảy , không làm sao được cứ chưởi um lên .
Người ngồi trên gường uể oải phóng đao rất chậm chạp , nhưng chiêu số cực kỳ lợi hại .
Ðột nhiên thanh đơn đau chém nghiêng đi một cái . Một tiếng "chát" vang lên. Ðơn đao đã chém xả vai trái gã đại hán cao lớn .
Gã đại hán "ối" lên một tiếng kinh thiên động địa , người hắn lảo đảo muốn té , nhưng hắn liều mạng cố gắng chống chọi .
Lão già vung thanh kiếm đâm vào ngực người kia .
Người kia chuyển động không được linh hoạt lắm , vung đao lên gạt .
Giữa lúc đó bỗng nghe đánh "chát" một tiếng cây tiên của đại hán cao lớn đã đập vào vai phải người kia . Thanh đơn đao của y rớt xuống đánh choang một tiếng .
Lão già thấy vậy cả mừng, vừa quát tháo vừa dùng kiếm đâm lẹ tới .
Người kia mắt tối sầm lại , xoay tay phóng chưởng .
Môt tiếng lách cách vang lên , thân hình lão già bị bắn ra ngoài phòng chết tức khắc .
Ðại hán cao lớn tuy bị thương ở vai mà vẫn còn dũng mãnh phi thường . Hắn vung cây cương tiên đập xuống đầu người kia .
Người kia đã sức cùng lực kiệt muốn chuyển động thân thân hình để né tránh cũng không thể được , chớ đừng nói đến chuyện kháng cự .
Kể ra sức lực đại hán cũng không còn mấy , hắn hít một hơi chân khí cố đánh chết người kia , trước khi té nhào .
Thằng nhỏ thấy cơ nguy , vội xông lại , ôm lấy hai chân tên đại hán kéo về phía sau .
Người tên đại hán ít ra nặng đến 250 cân mà thằng nhỏ thì ốm nhom ốm nhách . Nếu là lúc bình thời thì gã có lay chuyển cách mấy cũng không nhúc nhích hắn được, nhưng hiện thời hắn đã bị thương sắp té , hắn phải cố chống chọi lắm mới đứng lại được . Thằng nhỏ ôm được chân liền kéo mạnh một cái đột ngột , khiến tên đại hán ngã nằm lăn ra trên vũng máu không nhúc nhích được nữa .
Người kia ngồi tên giường ho luôn mấy tiếng rồi cười ha hả hỏi :
- Tên nào có giỏi thì vào đây đánh nữa ?
Thằng nhỏ xua tay lia lịa ra hiệu bảo y không nên khiêu chiến với bọn người phía ngoài nữa .
Lúc lão già bị hất bắn ra ngoài bị đụng mạnh vào cánh cửa . Bây giờ cánh cửa chợt mở ra chợt khép lại một cách tự động . Ánh đèn ngoài sãnh đường chiếu vào trong phòng soi rõ mặt người kia đã nhuộm đầy máu coi rất khủng khiếp .
Bọn buôn lậu đứng ngoài sãnh đường nhìn không rõ tình hình trong phòng . Chúng chỉ biết bốn người đầu mục của chúng đã bị uổng mạng .
Người trong phòng khách thách thức thấy không ai dám vào, lại quát lớn :
- Những quân đê tiện kia ! Các ngươi không dám vào thì cũng phải giết cho kỳ hết , không để sống sót một mống, chớ chẳng buông tha .
Bọn điếm kiếu (những tay anh chị chạy hàng lậu) la lên một tiếng rồi cắm đầu chạy . Chỉ trong nháy mắt bọn chúng đã tản đi hết sạch .
Người kia ngồi trên giường cười ha hả rồi bảo thằng nhỏ :
- Hài tử ! Ngươi hãy... đóng... rồi cài then cửa lại.
Thằng nhỏ này rất khâm phục người kia , gã dạ một tiếng rồi chạy ra đóng cửa gài then , rồi từ từ bước lại trước giường , trong phòng tối om .
Người kia lại bảo gã :
- Ngươi lượm lấy thanh đoản kiếm ở dưới đất rồi đâm vào ba xác chết , mỗi xác đâm mấy nhát . Bọn chúng đã chết rồi , bây giờ có sống lại cũng không phải là những tay kình địch , chẳng có ai đáng ngại .
Thằng nhỏ chỉ nhìn thấy lờ mờ cũng lượm một thanh doản kiếm lên . Trong lòng vẫn còn khiếp sợ , gã cầm kiếm mà vẫn chưa dám động thủ .
Người kia liền cười hỏi :
- Thằng quỉ nhà gian kia ! Người chết rồi mà ngươi không dám giết ư ?
Thằng nhỏ bản tính vốn quật cường nghe nói khích , nổi hào khí , vung kiếm lên đâm vào thi thể hai hán tử ốm nhất luôn mấy phát .
Lúc gã phóng kiếm đâm vào đại hán cao lớn thì hắn bỗng rên lên một tiếng .
Thằng nhỏ mới xực nhớ ra đại hán này mới bị chém sả vai rồi ngất đi chớ chưa chết hẳn . Gã sợ quá giật bắn người lên. Thanh đoản kiếm trong tay rớt xuống đất đánh choang một tiếng .
Người trên giường cười hô hố nói :
Té ra ngươi giết người sống chớ không phải người chết .
Tên đại hán run bần bật một lúc nữa rồi mới chết hẳn .
Người kia khẻ nói :
- Ngươi có sợ không ?
Thằng nhỏ đáp :
- Tiểu tử...không sợ .
Tuy miệng gã nói thế , nhưng thanh âm run bần bật tỏ ra gã đã khiếp vía .
Người kia nói :
- Ngươi...ngươi...
Y dứt lời ngã lăn tựa hồ ngất xĩu , xuýt té xuống đất .
Thằng nhỏ vội chạy lại đở y , nhưng người y quá nặng , phải gắng sức đở mới được. Gã đặt đầu người kia xuống gối.
Người kia lại ho xù xụ một hồi rồi cất tiếng lấp bấp :
- Trà...lấy trà cho ta... mau lên !
Trong phòng bàn nghiêng ghế đổ. Bình trà vở tan tành .
Thằng nhỏ vội rút then cửa chạy ra ngoài .
Lúc này mẫu thân gã cũng tỉnh lại rồi . Mụ vừa thấy gã liền ôm choàng lấy .
Mụ mừng quá đến rớt nước mắt hỏi :
- Hài tử ! Ngươi...ngươi hãy còn sống ư ?
Thằng nhỏ cười đáp :
- Má má ơi ! Má má còn sống mà hài nhi cũng không chết .
Ngoài sãnh đường bọn điếm thương đã giải tán bỏ đi từ lâu rồi . Còn bọn gia nhân cùng kỹ nữ sợ hãi luống cuống , chẳng biết làm thế nào, nhốn nháo cả lên .
Thằng nhỏ cựa mình ra khỏi lòng mẹ , chạy đi lấy bình và chung trà ở trên bàn rồi trở về phòng .
Gã toan rót trà ra chung thì người kia bảo :
- Ðưa bình đây !
Thằng nhỏ cầm bình trà đặt vào miệng người kia , ngồi khẽ nâng đầu y dậy . Người kia uống ừng ực một hồi hết quá nữa bình trà , rồi thở phào một cái ra chiều dễ chịu . Y nằm xuống khẻ bảo thằng nhỏ :
- Bọn điếm kiêu bị ta giết mấy tên, chắc lát nữa chúng còn tụ lại, mà khí lực ta chưa được phục hồi. Vậy ngươi nên lánh đi.
Y chống tay ngồi nhổm dậy, song tựa hồ đụng phải chổ đau , bật tiếng rên la .
Thằng nhỏ lại nâng đở y thì y bảo :
- Ngươi hãy lượm thanh đao cho ta !
Thằng nhỏ lượm thanh đơn đao ở dưới đất rồi đưa vào tay phải người kia .
Người kia từ từ bước xuống giường , lảo đảo bước đi .
Thằng nhỏ liền ghé vai phải vào đở lấy nách bên trái y .
Người kia nói :
- Ta muốn ra ngoài. Ngươi đừng nâng đở ta nữa và phải lánh đi thì hơn . Nếu để bọn điếm kiêu trông thấy là chúng giết ngươi đó .
Thằng nhỏ đáp :
- Mẹ kiếp ! Chúng giết thì giết chớ sợ cóc gì ! Ðã là chổ bằng hữu cần phải biết nghĩa khí . Ðại thúc cần có tiểu điệt nâng đở cho mới đi được.
Người kia nghe gã nói vậy bất giác nỗi lên tràng cười ha hả ra chiều khoan khoái . Tiếng cười xen lẫn với tiếng ho xù xụ. Y lẩm bẩm :
- Thằng nhỏ này lại muốn bắt chước người lớn . Thế này thì tốt ! Người kia cười một lúc rồi hỏi :
- Ngươi cũng nói chuyện nghĩa khí ư ?
Thằng nhỏ ngửng đầu lên đáp :
- Sao lại không nói ? Ðã nên nghĩa kim bằng thì cùng nhau hưởng phúc và chia xẻ hoạn nạn mới phải chứ ?
Nguyên ở thị trấn Dương Châu , rất nhiều người ưa nói chuyện theo sách vở . Họ diễn giải luôn luôn những thiên cố sự anh hùng hào kiệt trong chuyện Tam Quốc Chí , chuyện Thủy Hữ v.v...
Thằng nhỏ suốt ngày đêm ở ca lâu trà quán. Gã chạy lui chạy tới hầu hạ, hoặc đi mua đồ vặt cho họ để được thưởng tiền . Lúc nào rãnh gã lại đến ngồi bên bàn trà để nghe người ta nói chuyện cổ tích với nhau.
Gã bẻo lẻo mồm miệng mà lại tinh khôn . Ở quán trà, gã gọi khách một điều đại thúc , hai điều đại thúc , nên khách hàng cũng thương yêu mà không nở đuổi gã . Gã nhớ chuyện sách rồi nổi anh hùng tính. Bây giờ gã thấy người này đã bị trọng bệnh giết liền một lúc được bốn tên đầu mục của bọn điếm kiêu thì đem lòng kính ngưởng . Gã nhớ được những chuyện anh hùng hảo hán liền buột miệng nói ra. | |
|