Thời kỳ cổ Hi Lạp, giữa các nước nhỏ thường xảy ra chiến tranh, còn Acsimet ở một nước rất nhỏ bé có tên gọi là Syracuse cũng không tránh khỏi tình trạng đó. Cho dù ở tuổi 73 nhưng ông vẫn tham gia chiến đấu bảo vệ tổ quốc.
Lực lượng của kẻ địch hết sức hùng mạnh, tướng chỉ huy hải quan của chúng là một kẻ ngạo mạn và hung ác chỉ huy 60 chiếc thuyền, dương oai diễu võ tiến vào Syracuse.
Acsimet sớm đã chuẩn bị nghênh chiến, ông đã tính toán
thiết kế một loại súng bắn đá, loại máy móc này giống như súng cao su bắn chim ngày nay nhưng nó có thể bắn đi được những viên đá nặng hàng trăm kg.
Khi nhìn thấy kẻ thù đến gần, Acsimet mới lệnh: "Bắn!" thế là từng viên đá ớn phóng ra rơi lên chiếc thuyền của kẻ địch, không ít thuyền chiến bị phá hỏng, bọn địch sợ khiếp vía chạy tháo thân. Bị tổn thất chúng đành phải rút lui, rồi bàn nhau tìm cách đánh tiếp. Có người trong chúng đưa ra đề nghị sẽ đánh vào ban đêm, không để đèn, không thổi kèn, lặng lẽ tiến lên, đợi khi tiến sát chân thành Syracuse lúc ấy vũ khí của Acsimet phát minh sẽ không thể sử dụng được nữa.
Thủ lĩnh của quân địch cười vang: "Hãy để cho những hòn đá đáng ghét ấy rơi xuống biển sâu, dọa cá, ngày mai chúng ta đứng ở cung điện Syracuse".
Đêm đã đến, cả khoảng đêm tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng sóng biển đập vào bờ đá, chiến thuyền của kẻ địch lặng lẽ đến ngoài thành.
Lúc này binh sĩ địch đã dựng thang, vác búa chuẩn bị phá cổng thành.
Từ phía trên cái đầu nóng của quân thù là tiếng "két két", trên tường hình như có cả bóng người di động. "Cũng chẳng sợ, kiểu gì thì những hòn đá lớn kia cũng không thể bắn vào chúng ta được" - tên tướng chỉ huy nghĩ. Tuy là nghĩ như vậy nhưng kẻ địch vẫn cảm thấy lo lắng.
Tiếng "két két" vẫn vang đều đều, tiếng vang ngày càng lớn. Không biết Acsimet đang làm cái trò gì?
Acsimet vẫn đang chỉ huy binh sĩ chuẩn bị máy bắn đá, chỉ có điều lần này là loại khác. Ông buộc một tấm ván có một đầu vừa mỏng vừa rộng vào những cái gân bò, một đầu của nó xếp đầy những hòn đá to hỏi các loại, những sợi gân bò này được nối với một tay quay kiểu trục quay, khi những sợi gân bò được xoắn thật chặt thì buông lỏng tay ra, đầu ván bật lên mạnh, những viên đá bắn thẳng lên trời rồi rơi thẳng xuống, đánh trúng vào những chiến thuyền đang áp sát bờ và bọn binh sĩ, có một hòn đá đã đập đúng đầu tên chỉ huy.
Kẻ thù điên cuồng phải chấp nhận thất bại một lần nữa. Nhưng vẫn không chịu cam tâm thất bại, chúng lại phát động cuộc tấn công lần thứ ba.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Acsimet: "Đúng, hãy dùng cách này, mặt trời thành thần, mong người có thể giúp đỡ tôi cứu lấy những người dân Syracuse lương thiện". Ông ra lệnh một cách cương quyết, yêu cầu mỗi một phụ nữ đều phải đem gương sọi của mình đến tập trung ở bờ biển.
Quân địch nhìn thấy rất nhiều phụ nữ mặc áo dài trắng đứng trên bờ biển, tên chỉ huy có chút ngờ vực "Tại sao họ lại không đi ẩn nấp? Đứng đó để làm gì?" Nhưng nó nhìn thấy những người phụ nữ này không cầm vũ khí liền yên tâm, lệnh cho chiến thuyền tiến lên, chuẩn bị đánh.
Bỗng nhiên, một tia sáng chói mắt từ cảng chiếu tới. Rồi từng cột ánh sáng đi động và cuối cùng tập trung tại một điểm, điểm sáng đó chói lòa, nóng như đốt. Nó rọi vào cánh buồm lớn của chiếc thuyền chiến đi đầu. Cánh buồm bốc ra một làn khói nhẹ, không biết từ đâu bốc ra mùi khét giẻ cháy. Đang lúc mọi người đang cảm thấy kỳ lạ thì bỗng có tiếng kêu lên hốt hoảng: "Ôi, buồm cháy rồi, buồm cháy rồi!"
Mọi người trên chiêc thuyền đều muốn dập tắt lửa, nhưng không thể với tới được, gió biển thổi nhẹ, ngọn lửa đỏ nhảy múa theo gió, trong chốc lát cả cánh buồm lửa, ngọn lửa bùng cháy lên trước gió. Rồi cột buồm cũng bốc cháy, sàn thuyền chiến cũng bốc cháy, chiếc thuyển trở thành một thuyền lửa, binh sĩ trên thuyền chỉ còn cách nhảy xuống biển thoát thân.
Đốm sáng từ bờ chiếu xuống di động tìm đến các chiếc thuyền, rồi chiếc thuyền chiến thứ hai, thứ ba cũng bốc cháy, chúng hội thành biển lửa. Từ những tướng chỉ huy đến bọn lính đều khiếp đảm, viên chỉ huy đầy kiêu ngạo kia chỉ còn cách ra lệnh cho quân sĩ rút lui.
Nước Syracuse bé nhỏ lại chiến thắng kẻ thù một lần nữa, họ không phải dùng đến bất cứ loại vũ khí nào, không có binh sĩ nào của họ bị thương vong. Họ vô cùng sùng bái và kính trọng Acsimet, trí tuệ Acsimet là niềm kiêu hãnh của nhân dân Syracuse.