Sau mấy lần thất bại, kẻ địch xin đình chiến và trao đổi tù binh. Nhân dân Syracuse vốn yêu chuộng hòa bình nên đã chấp thuận ngay lời đề nghị của họ.
Acsimet lương thiện cho rằng kết thúc chiến tranh, ông lại có thể suy nghĩ về những hình vẽ và những vấn đề trên bãi biển của ông. Nhân dân Syracuse cũng cho rằng trao đổi tù binh đồng nghĩa với tuyên bố chiến tranh kết thúc, họ chuẩn bị ăn mừng thắng lợi.
Ngày ăn mừng thắng lợi đã đến, mọi người múa hát, uống rượu mừng, cả thành phố chìm trong hạnh phúc. Mãi đến đêm khuya khi mọi người đa rượu say mới kéo nhau về nhà nghỉ, ngay cả những binh sỹ đứng gác cũng rượu say lơ mơ dựa vào tường thành, ngủ gà ngủ gật.
Nhưng chính vào lúc này, mấy chiếc thuyền nhỏ lặng lẽ rẽ sóng biển, cập bến và luồn vào thành, gần như không một binh sỹ nào biết, chúng chia đi các ngả trấn giữ.
Ngày thứ hai, trời vừa sáng khi người dân Syracuse vẫn chưa tỉnh giấc mộng thì tiếng kèn lệnh của quân thù đã vang lên ở khắp nơi trong thành.
"Hỏng rồi! Kẻ thù đã vào trong thành".
"Đất nước đã bị kẻ thù chiếm mất rồi".
Mọi người đều kinh hoàng, chạy toán loạn, bỗng chốc không có chỉ huy, không có tổ chức, càng không có chuẩn bị, họ biến thành những hạt cát rời, mất sức chiến đấu.
Kẻ địch vào được trong thành thừa cơ mở cửa thành, dễ dàng kéo vào thành.
Acsimet đang ở đâu? Ông đang miệt mài với những công việc của mình trên bãi cát, quân địch tiến vào thành ông không để ý thấy. Ông không nghe thấy tiếng hò hét của kẻ thù cũng không nghe thấy tiếng kêu cứu của đồng bào của ông.
Bỗng có một cái bóng đen chắn phía trước mặt Acsimet, lấy chân đạp lên những hình vẽ trên cát của ông. Acsimet tỏ ra bực mình vì đất nước ông không có người nào lại mất lịch sự với ông như vậy. "Này ông giẫm hỏng hết những hình vẽ của tôi rồi, tránh ra!"
Nhưng những tên lính xâm lược kia đâu có biết ông là ai, chúng nghe thấy có người dám mắng chúng, liền gầm lên là sẽ giết ông.
Lúc đó Acsimet mới biết đang đứng trước mặt ông là quân thù. Ông trầm giọng nói với tên lính này rằng: "Xin lỗi, xin ông đợi cho một chút có được không? Đừng làm hỏng những hình vẽ của tôi, tôi phải giải xong nó đã".
Nhưng tên lính không hiểu biết kia càng không biết quý trọng khoa học, nó đã giết chết Acsimet một cách không thương xót. Năm đó Acsimet đã là vị cao niên 75 tuổi.
Tên chỉ huy quân địch sau khi tiến vào thành đã đi khắp nơi tìm Acsimet, đã ra lệnh không được phép sát hại ông già đầy trí tuệ này, ông ta hết sức khâm phục Acsimet. Sau khi biết tin Acsimet đã bị giết ông ta tỏ ra vô cùng thương tiếc. Ông đã đuổi hung thủ ra khỏi thành sau đó cho tổ chức lễ mai táng Acsimet rất long trọng đồng thời cho lập bia mộ..
Acsimet sống cách chúng ta hơn 2.000 năm trước, nhưng trí tuệ của ông, phẩm chất đạo đức của ông cùng rất nhiều câu chuyện về ông vẫ lưu truyền đến ngày nay, những phát minh kiệt suất, những phát hiện kỳ lạ của ông đã vượt qua thời gian và không gian trở thành tài sản vĩnh hằng của nhân loại.
"Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ bảy được cả trái đất"
--- Acsimet ---